Có một vấn đề sâu hơn nữa của việc mang trong mình một thứ ham muốn dai dẳng. Đó là cảm giác không hài lòng được với hiện tại. Lòng tham là thứ không có điểm dừng. Nếu bây giờ bạn không thể hài lòng được với những gì mình có, thì sau này đến lúc có được rồi, bạn vẫn sẽ không thể hài lòng.
Có một chuyện ngược đời rằng, khi bạn quá ham muốn một thứ gì đó, để có được nó, việc đầu tiên cần làm là bạn phải bỏ được nó ra khỏi đầu; bởi vì khát vọng cũng chính là một dạng tâm bệnh.
Phàm đã là ham muốn, thì đều là những thứ nằm ngoài tầm với của một người. Một chiếc ôtô thể thao, trái tim của một người đàn bà đẹp, hay vị trí mà ngoài kia cả trăm nghìn người cùng thèm khát. Nếu những thứ ấy chỉ cần tiết kiệm một tuần là có được, thì người ta đã không ham muốn nó nhiều như vậy.
Khi con người quá chú tâm một điều gì đó,họ thường bỏ qua nhiều điều tốt đẹp xung quanh mình
Càng là thứ khó có được, thì theo một cách bản năng, người ta vẫn thường lý tưởng hoá nó lên rất nhiều. Thế nên mới có câu rằng trên đời không có gì trong sáng và thuần khiết hơn được tình yêu của những kẻ đơn phương. Nhưng ở trong trạng thái ngây người ấy, không phải ai cũng nhận ra rằng thứ mình đang say đắm thật ra cũng chỉ là một dạng ảo ảnh ở trong đầu.
Đến khi đã trầy da tróc vẩy, đánh đổi rất nhiều để có được thứ bản thân ham muốn, nhiều người vẫn thường hụt hẫng vì kết quả sau cùng không giống như mình nghĩ. Điều ấy cũng giống chuyện những người tình vồ vập nhất vẫn thường là những người nhanh chán nhất. Chưa chắc là họ đã có ý định chơi xong chạy, chỉ là chính họ cũng không tự kiểm soát được mình giữa cơn say của cám dỗ.
Chỉ riêng chuyện “ngoài tầm với” cũng đã là ngọn nguồn của rất nhiều thứ ngang trái ở sau này. Thứ dựng bạn dậy lao ra đường vào mỗi sáng cũng có thể chính là thứ sẽ hành hạ bạn vào mỗi đêm. Khi một người mang trong lòng một thứ khát vọng, chừng nào chưa đạt tới được điểm viên mãn ấy, họ vẫn sẽ còn tự dằn vặt vì sự bất lực của bản thân.
Khi người ta quá chú tâm đến một thứ gì đó, họ vẫn thường bỏ qua rất nhiều điều tốt đẹp ở quanh mình. Cảm giác ấy chính là vì tham mà mờ mắt. Khi bạn mang tâm thế ấy lâu ngày, bạn cũng sẽ vô thức dồn ép bản thân quá nhiều, từ đó sinh ra mệt mỏi, sau cùng lại ảnh hưởng trực tiếp đến quá trình theo đuổi thứ ảo ảnh kỳ vĩ ở nơi xa kia.
Thật ra ham muốn vốn là một cảm giác rất có ý nghĩa bên trong một con người. Nếu nó có thể khiến bạn thích đến như vậy, thì hẳn là nó cũng liên quan đến những điều sâu thẳm bên trong con người của bạn, là thứ đẹp nhất bạn từng biết, là điều vinh quang nhất mà bạn muốn phấn đấu để trở thành, hay đơn giản là một thứ mà bạn khao khát bằng cả trái tim lẫn tâm trí.
Chỉ có điều, ham muốn cũng là một dạng cảm xúc mạnh như thuốc phiện. Nếu không cẩn thận, một người sẽ lạc mình ở trong đó, mà quên mất rằng thực chất việc mình cần làm chỉ là kiên nhẫn đi một đoạn đường thật dài để có được. Sai lầm của con người vẫn thường là mới đi được vài bước đầu đã mơ về vạch đích ở cuối con đường.
Đã bao giờ bạn từng cố gắng thay đổi bản thân để có được tình cảm của một người chưa? Hay là đánh đổi rất nhiều để có thứ mà mình nghĩ rằng nếu bỏ qua lần này thì cả đời sẽ không còn cơ hội nữa? Tôi biết rằng hầu hết những người tự đặt mình vào tâm thế ấy đều không có được điều mà mình mong mỏi.
Nếu bạn nghĩ rằng mình phải có cái này hay cái kia để có trái tim của một người thì hãy cứ đợi đến lúc có đủ những thứ ấy rồi đến gặp họ. Mọi thứ sau đó sẽ xảy ra một cách tự nhiên, đơn giản là vì những con người tương đồng sẽ luôn hấp dẫn lẫn nhau. Nhưng nếu cưỡng cầu mà thúc ép, thì sẽ chỉ làm cho bản thân trông thảm hại trong mắt người đó.
Nếu thứ bạn muốn là thành quả của những tháng ngày lao động và cố gắng, không sớm thì muộn, rồi bạn cũng sẽ có được nó thôi. Cuộc đời là cuộc hành trình mà bạn phải đi từng bước, muốn có được kết quả thì cũng phải tôn trọng giá trị của quá trình. Dục tốc thì bất đạt, đường tắt nào cũng có cái giá phải trả của đường tắt.
Có một vấn đề sâu hơn nữa của việc mang trong mình một thứ ham muốn dai dẳng. Đó là cảm giác không hài lòng được với hiện tại. Lòng tham là thứ không có điểm dừng. Nếu bây giờ bạn không thể hài lòng được với những gì mình có, thì sau này đến lúc có được rồi, bạn vẫn sẽ không thể hài lòng.
Cách duy nhất để tự giải thoát cho bản thân khỏi thứ nhà tù trong tâm trí ấy, là đặt mình trở về với hiện tại, trân trọng những gì mình có để mà tự vui. Còn với những thứ ở phía xa, nếu đã biết nó là gì rồi thì cứ lên kế hoạch rồi từ từ thực hiện.
Những thứ sẽ là của mình thì đến một lúc nhất định sẽ là của mình, còn những thứ vốn đã không đúng lúc, không phù hợp thì cũng không cần phải quan tâm.
Dù bạn quan tâm, thì nhọc công đến mấy cũng đâu thể có được đâu.